Mai Tú Ân (Danlambao) - Cuộc chiến đã lui dần xa và ngày càng lui dần xa. Mọi chuyện thắng thua cũng nhạt nhòa dần và ngày càng nhạt nhòa dần. Người mất thì cũng đã mất rồi, người đau buồn thì cũng đã buồn đau bao năm nay rồi, nhưng cái hố sâu của ngăn cách giữa hai kẻ thù hai bên trận tuyến thì vẫn nguyên vẹn và các vong hồn của các liệt sĩ cùng người thân của hai bên thì vẫn nguyên vẹn hận thù.
Và nó sẽ còn mãi nếu chúng ta, người Bên Thắng Cuộc không mạnh mẽ san lấp đi với tấm lòng cao thượng truyền thống của cha ông chúng ta. Đó là tình nhân ái giữa đồng bào chung một nguồn cội, đó là bàn tay đưa ra cho sự hòa hợp hòa giải dân tộc. Và không gì chứng tỏ lòng thành với người anh em VNCH cũ bằng việc hòa giải hòa hợp những thương binh tử sĩ của hai bên vào ngày 27/7 này.
Đó là sự can đảm mạnh mẽ, quyết tâm chứng tỏ lời nói đi đôi với việc làm. Đó là sự chia sẻ cảm thông cho mọi con người đã ngã xuống, mà không còn phân biệt bên này hay bên kia nữa. Trong việc này thì Bên Thắng Cuộc phải là bên đưa bàn tay ra trước với các bước đi chủ động mạnh mẽ.
Nếu chúng ta chỉ kỷ niệm cho các anh hùng liệt sĩ của chúng ta thì đến ngày đó sẽ có đến một nửa người dân nước Việt không chấp nhận, phản đối hay nguyền rủa những điều thiêng liêng mà chúng ta vinh danh. Và lòng nghi ngại, cùng cái hố sâu chia rẽ đó sẽ còn mãi và không ngừng rộng mở. Nhưng nếu chúng ta lấy ngày này, hoặc một ngày nào khác để tôn vinh cho tất cả những người con của Đất Việt ngã xuống, phía bên này hay bên kia trận tuyến thì đó hẳn là bước đi đầu tiên đến con đường hòa giải hòa hợp dân tộc cho toàn dân Việt sẽ không còn bên thắng bên thua, không còn kẻ thù nào nữa và sẽ cùng kỷ niệm, tưởng nhớ và sẻ chia nỗi đau cùng niềm vinh dự khi người thân mình đã ngã xuống vì những điều cao cả giống như nhau. Và đó sẽ là một ngày tưởng niệm không thể nào quên cho toàn dân tộc vì xét cho cùng chẳng mấy gia đình Việt Nam nào không có người thân bị mất mát trong các cuộc chiến tranh điêu linh của dân tộc Việt Nam chúng ta. Sự mất mát nào cũng giống nhau, nỗi đau nào cũng như nhau, dù ở phía bên này hay bên kia...
Ở các Quốc Gia có những cuộc nội chiến kinh thiên động địa như Hoa Kỳ, Pháp, Nga… người ta cũng đã làm như vậy khi không còn tử sĩ của phía này hay phía kia nữa, mà chỉ là vinh danh cho tất cả những con người đã ngã xuống trong mọi cuộc chiến, mọi phía vì suy cho cùng thì sự hy sinh của họ là cho dân cho nước họ.
Có hàng ngàn cách để đạt được sự hòa giải giữa những người chết này. Như hoàn trả lại Nghĩa Trang Quân Đội cũ, Bệnh Viện Cộng Hòa cũ cho tử sĩ và thương binh VNCH. Cho phép các gia đình tử sĩ VNCH cử hành tang lễ theo ý họ. Các thương binh VNCH được hưởng chế độ tương ứng. Cho phép vinh danh những vị tướng anh hùng tuẫn tiết 30/4/ 1975...
Tất cả những việc trên không lớn nhưng đòi hỏi phải có Tâm, có lòng với dân tộc, và quan trọng hơn hết là phải hành động, chứ không phải lời nói cho việc hòa giải.
Chúng ta làm sao để những vong hồn của những con người đã anh dũng, đã bỏ mạng sống cho đất nước cho dân tộc cùng những người thân của họ luôn cảm thấy tự hào, được ngẩng cao đầu khi biết được sự hy sinh của họ đều được những người của thế hệ sau trân trọng. Và chắc rằng vong hồn của những con người đã hy sinh cao cả đó, cùng những thân nhân của họ sẽ không hẹp hòi gì khi cùng chia sẻ một ngày Tưởng Nhớ Chung, cũng như chia sẻ nỗi đau chung không bao giờ hết của họ. Bởi vì tất cả đều là người Việt Nam máu đỏ da vàng và đều cùng sống trên mảnh đất đau thương và kiêu hãnh mang tên Việt Nam thân yêu của chúng ta...
Làm được những việc đó sẽ chứng tỏ người Bên Thắng Cuộc biết hành động vì lợi ích dân tộc, hòa hợp hòa giải thực sự chứ không phải chỉ là lời nói suông...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét