22/10/16

Đôi lời tự sự

Hồn Nhiên (Danlambao) - Tôi là người khuyết tật, điều này chắc ai cũng biết. Khi còn ở VN, tôi đã từng chứng kiến một người khuyết tật cùng cảnh ngộ đã phải nằm trên miếng ván có bánh xe, luồn lách từng ngõ phố để nài nỉ người qua đường mua vài tấm vé số kiếm miếng cơm qua ngày mà đứt ruột. Nếu tôi còn ở lại VN, chắc gì tôi không đi bán vé số như vậy? Khi theo gia đình qua Mỹ, tôi mới thấy mình thật là may mắn. Ở trên xứ người, tôi mới tỉnh táo nhân biết được người dân VN mình thiếu thốn tất cả mọi bề. Từ y tế, chính trị, giáo dục, cho đến tôn giáo, môi sinh v.v... Ngay cả những gì xảy ra chung quanh họ, họ cũng nhận thức rất mù mờ. Có ai hướng dẫn cho họ đâu! Những người dân bình thường mà đã khổ vậy, riêng đối với người khuyết tật thì khó khăn gấp vạn lần. Chưa nói đến những ánh mắt kỳ thị, sự phân biệt đối xử, sự ghẻ lạnh đến rợn người đối với người khuyết tật. Còn ở nước người, họ nuôi nấng, chăm sóc cho người khuyết tật rất chu đáo. Đi học thì có xe đưa rước, cho tiền mua sách giáo khoa, bịnh đau là luôn có bác sĩ, mua thuốc hay đi bs không phải trả tiền... Tất cả đều có chương trình ưu tiên cho người khuyết tật. Một đất nước đầy lòng nhân đạo như vậy thiết tưởng VN cả trăm năm sau chưa chắc đã sánh kịp...

*

Có lần, một người bạn trẻ trong nước hỏi tôi: "Cô ơi, cô đã về VN chưa cô?". Tôi im lặng một hồi lâu, rồi trả lời: "Chưa con ạ, mà cô cũng không có ý nghĩ sẽ về VN nếu còn cs". Bạn trẻ ấy buột miệng hỏi ngay: "Thế thì làm sao cô có dịp tận mắt chứng kiến nước VN ngày nay thay đổi như thế nào?". Tôi mỉm cười, trả lời: "Thời đại này là thời đại gì rồi con? Thời đại thông tin! Một chuyện cỏn con xảy ra trong nước là chỉ vài tích tắc sau trên mạng tràn lan. Tuy nhiên, nói thì nói vậy, nếu cô có cơ hội cô sẽ về VN, để xem dân tình sinh sống như thế nào. Thỉnh thoảng cô đọc thấy một vài bài báo mạng của lề đảng nổ rằng "không nơi nào người dân sống hạnh phúc như ở VN", cô nghe mà hết hồn. Nếu nói như vậy sao cô cứ thấy người dân tìm cách kết hôn với người Việt hải ngoại hay chạy ra nước ngoài bằng nhiều cách như du học, bảo lãnh qua Mỹ, Canada hay Úc vậy con nhỉ?". Cu cậu im lặng. Rồi lát sau lại hỏi, (lần này chuyển đề tài sang hướng khác) "Cô à, sao cô ghét cộng sản vậy cô? Cô đâu có đi lính VNCH đâu mà thù ghét cs vậy?". Tôi nhủ thầm: "Quái, bộ đi lính VNCH là ghét cs sao chứ?". Tôi ôn tồn phân tích: Thật sự cô không phải thù ghét gì cs. Và thật sự lính VNCH cũng không thù ghét cs như cháu nói. Chỉ là sống trong một chế độ mà quyền con người không được tôn trọng, bị phân biệt đối xử rất khắc nghiệt thì ai mà không chống? Ngay trong guồng máy của cs vẫn có người thức tỉnh và chống lại nó nữa mà, đâu cứ gì cô hay là lính VNCH? Tóm lại, cs chỉ đem tới bất hạnh và đau thương cho dân tộc thôi con ạ.”... Im lặng, sau đó lảng sang chuyện khác. 

Tôi là người khuyết tật, điều này chắc ai cũng biết. Khi còn ở VN, tôi đã từng chứng kiến một người khuyết tật cùng cảnh ngộ đã phải nằm trên miếng ván có bánh xe, luồn lách từng ngõ phố để nài nỉ người qua đường mua vài tấm vé số kiếm miếng cơm qua ngày mà đứt ruột. Nếu tôi còn ở lại VN, chắc gì tôi không đi bán vé số như vậy? Khi theo gia đình qua Mỹ, tôi mới thấy mình thật là may mắn. Ở trên xứ người, tôi mới tỉnh táo nhân biết được người dân VN mình thiếu thốn tất cả mọi bề. Từ y tế, chính trị, giáo dục, cho đến tôn giáo, môi sinh v.v... Ngay cả những gì xảy ra chung quanh họ, họ cũng nhận thức rất mù mờ. Có ai hướng dẫn cho họ đâu! Những người dân bình thường mà đã khổ vậy, riêng đối với người khuyết tật thì khó khăn gấp vạn lần. Chưa nói đến những ánh mắt kỳ thị, sự phân biệt đối xử, sự ghẻ lạnh đến rợn người đối với người khuyết tật. Còn ở nước người, họ nuôi nấng, chăm sóc cho người khuyết tật rất chu đáo. Đi học thì có xe đưa rước, cho tiền mua sách giáo khoa, bịnh đau là luôn có bác sĩ, mua thuốc hay đi bs không phải trả tiền... Tất cả đều có chương trình ưu tiên cho người khuyết tật. Một đất nước đầy lòng nhân đạo như vậy thiết tưởng VN cả trăm năm sau chưa chắc đã sánh kịp.

Chương trình đưa rước người khuyết tật

Càng nghĩ tôi càng thương dân mình. Thương dân mình bao nhiêu tôi lại ghét cái cơ chế cs ấy bấy nhiêu. Ghét nhất là những tên trong bộ chính trị có những cái đầu vừa thối vừa cứng. Thôi mệt rồi, nói tới bọn nó là phát mệt, xin chào tạm biệt cả nhà. 

California March 21. 2016

0 nhận xét:

Đăng nhận xét