Hồ Chí Phèo (Danlambao) - Thời triều đại CS 2016 giặc Tham nổi lên quấy phá mọi nơi. Dân đã trải qua bao tầng áp bức, nay lại chịu thêm giặ̣c Tham đè đầu, mọi người đều oán hận thấu đến trời xanh. Sợ triều đại CS sụp đổ, triều đình CS đã cử Phú Tướng Quân làm Đại Nguyên Soái thống lĩnh đại quân đánh đuổi quân Tham. Sau nhiều tháng trời chinh chiến Phú Tướng Quân và đại quân trở về kinh thành.
Trời đã khua, trong phủ tướng quân được trang hoàng lộng lẫy, màu sắc đỏ và vàng chói lọi và trên tường các ngọn đèn thắp sáng như đang ganh ghét phô diễn những tia sáng quyền quí. Phú phu nhân trong áo dài gấm đỏ đài các, đứng ngồi không yên, tỏ vẻ lo lắng:
- Nghe tin Phú Tướng Công đã cùng đại quân trở về, sao lại lâu quá không thấy về phủ tướng? Không lẽ có chuyện không hay? Tướng công bị thương rồi chăng? Trời ơi tướng công có mệnh hệ nào sao thiếp sống nổi!...(sụt súi...) Phú Tướng Công ơi... chàng đang ở đâu...
Có tiếng loảng xoảng, rồi tiếng nói vọng ra từ hậu trường:
- Phu nhân hãy bình tâm, đừng la lối om sòm. Ta chinh chiến về rồi đây.
Phú Tướng Quân người nhỏ bé, dáng vẻ mệt mỏi, người mặc bộ áo giáp sắt nhưng vài nơi miếng sắt bị lõm vào, chứng tỏ ông vừa trải qua cuộc chiến ác liệt.
Phú Tướng Quân đi lệt bệt như người máy bị khiếm thị. Phú phu nhân hoảng hốt chạy lại gần:
- Phu quân thương tích gì không? Chiến bào không thấy nhuốm máu giặc thù nhưng vàng ố màu thuốc súng?
Phú tướng quân xua tay không cho vợ đến gần, tự lò dò lần đến ghế ngồi. Thở một hơi dài.
Phú Phu Nhân chạy đến bên chồng, ngồi xuống nhặt vài món vừa từ Phú Tướng rớt ra. Bà cầm một cây gươm cụt ngủn đưa cho chồng:
- Trời phu quân đi đánh giặc Tham sao chỉ mang thanh gươm vừa cụt vừa cùn thế này.
Phú Tướng dành lấy gươm, nhét vội vào quần:
- Phu nhân đàn bà không hiểu chiến trận. Gươm bén qúa, cứa cổ kẻ địch chết ngay, nó đâu có sợ. Gươm của mình cùn, thọc huyết nó, làm nó nửa sống nửa chết, nó mới khiếp mình chứ?
Phú phu nhân lại cầm lên một quyển tập:
- Sao đánh nhau đem gì lỉnh kỉnh thế này. Xem nào... Mác Lê binh thư yếu lược. Chủ nghĩa Mác Lê phu quân thuộc làu như cháo, được lên đến học vị tiến sĩ Mác Lê, đem theo thứ này làm gì?
Phú Tướng lại vội dành quyển tập nhét vào quần:
- Được giáo dục từ nhỏ nên quen. Không có quyển tập này, ăn ngủ không yên. Trước khi xung xung trận mình phải mở quyển Mác Lê này ra đọc để binh lính cùng hô to, hăng máu lên xung phong. Đối với phía giặc Tham nhũng mình cũng phải đọc Mác Lê, giải thích đạo đức xã hội chủ nghĩa để họ mau qui hàng.
Phú phu nhân tỏ vẻ bâng khuâng:
- Sau ngày đánh bại tướng Tấn Dũng, ai cũng ca ngợi phu quân xem như tướng tài ba, giỏi giang của triều đình CS. Nhưng trong trận chiến với giặc Tham nhũng, phu quân như bong bóng xì hơi, không xử được thằng nào.
- Ấy ấy. Trận chiến hôm nay quyết liệt lắm. Tôi đã tóm cổ được thằng tướng Xuân Thanh của giặc Tham. Tôi đang đưa gươm cùn để thọc huyết nó thì nó quỳ lạy xin tôi ân huệ cuối cùng. Ta nghĩ dù sao trước kia nó cũng là tướng soái cũ của mình, hỏi nó muốn ân huệ gì. Nó khóc lóc không biết ăn uống gì mà bây giờ nó mắc đi cầu, xin được đặc ân vào nhà xí gần đó xã bầu tâm sự. Sau đó có chết dưới tay Phú Tướng Quân thân thể nó cũng được thanh thản.
Thọc huyết nó mà nó lại mắc đi cầu, nó nhột, vãi ra cả mình thì khốn, nên ta đã vẫy tay cho phép Xuân Thanh vào nhà xí năm phút rồi ra chịu tội. Hắn ta loay hoay trong đó mãi không chịu ra. Ta sốt ruột mở cửa nhà xí bước vào. Già nua, mắt kèm nhèm, ta bước trúng vào cái bãi xền sệt màu vàng trên sàn nhà xí, té lăn kềnh. Phu nhân biết tính ta rất cẩn thận, trong chiến trận mặc áo giáp rất dầy,
sàn nhà xí lại trơn trợt nên ta luc̣ đục mãi không ngồi lên được…
Phú phu nhân thất thanh:
- Thế các cậ̣n tướng cuả tướng quân đâu không chạy vào cứu giá?
- Ấy... bọn chúng cứ nghĩ là xong việc rồi nên tập trung lo hút thuốc, nghỉ ngơi. Phải một lúc lâu bọn cận tướng cảnh vệ mới xông vào, nâng ta đứng dậy rồi cùng lùng xục tìm kiếm Xuân Thanh. Nhưng hỡi ôi, hắn đã cao bay xa chạy, không còn thấy đâu.
Phú phu nhân thở dài:
- Không chừng có nội gián, tướng quân nên cẩn thận.
Phú tướng quân đập tay xuống bàn như trút cơn thịnh nộ, áo giáp như hò theo kêu loảng xoảng:
- Chính vậy. Ta đã nghi bọn nội tướng cảnh vệ thông đồng. Ta trượt chân té, giáp sắt đập xuống sàn kêu ầm ầm như nồi niêu xong chảo rớt. Thế mà chúng lại bình chân như vại. Chờ đến khi ta mệt quá, mằm im thở phì phì, mới hùa nhau xông vào. Hèn gì khi nâng ta dậy bọn nội tướng liếc nhìn nhau, cười hóm hỉnh, cứ như ta là anh khờ đang làm trò hề. Tức bỏ mẹ…
Đã vậy, bọn quan lại trong triều đình CS nữa chứ. Theo báo cáo của người thân tín. Từ ngày ta chinh chiến ra đi chống giặc Tham, bọn quan lại cứ xì xầm với nhau: “hiệp sĩ Đồng Ki Sốt (Don quixote) đang đánh nhau với cái cối xay gió". Ta, Phú tướng quân, với công trạng hiển hách, đã được triều đình vinh phong “Phẩy Ruồi Đuỗi Muỗi Tiêu Diệt Vương” sao đi so sánh với Đồng Ki Sốt.
Phú phu nhân chép miệng:
- Phu quân đã già. Việc giệt giặc Tham rất khó, mọi nơi mọi chốn trong kinh thành hay cả nước đều có giặc Tham. Làm quan dân đưa tiền cho mình mà mình không nhận cũng giống như cối xay gió có gió thổi mà không chịu quay. Đồng Ki Sốt không thắng được cối xay gió sao mình thắng được giặc Tham. Không gì quý hơn tham nhũng ổn định, Phu quân nên chọ̣n việc nào dễ dàng hơn, đấy mới là đỉnh cao trí tuệ. Thôi tướng quân tắm rửa, tẩy mùi hôi thối của nhà xí, rồi bọn hầu mang cho tướng quân tô cháo cá.
- Không... ta không đụng đến cháo cá đâu. Trong nhà có ai thấy để ăn biễu diễn đâu? Cho ta tô phở bò, thịt bò nhập từ Úc nhé. Ờ sao phu nhân hôm nay đeo vòng vàng mới đẹp vậy?
Phu phu nhân cười hóm hỉnh:
- Ấy quà tặng người quen biết. Thiếp đẩy ra quyết không nhân, nhưng nó cương quyết, thiếp không nhận nó sẽ tự tử chết ngay. Nên sau cùng thiếp phải ép lòng nhận cho nó vui. Phu quân thấy đẹp không?
Phú Tướng Quân như quên mệt mỏi của chiến trận, vuốt vài sợi râu lơ thơ dưới cằm, cười ha hả, áo giáp sắt cũng rung theo kêu loảng xoảng:
- Ha Ha... Đẹp lắm... Phu Nhân ta đẹp lắm…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét