Bùi Quang Vơm (Danlambao) - Có những dấu hiệu khiến những người quan tâm tới sân khấu tuồng chính trị của Việt Nam cảm giác như nội bộ Bộ chính trị đảng cộng sản Việt Nam, sau vụ đánh chém nhau gạt bỏ thành công Nguyễn Tấn Dũng ra khỏi vũ đài tháng 4 năm 2016, tưởng bão táp đã qua, có thể hài lòng tận hưởng yên bình, lại một lần nữa đang chuẩn bị lao vào cuộc chiến.
Hôm 13/11/2016, một cách an nhàn thảnh thơi, ông Trọng đi thăm thôn Phật Tích, Bắc Ninh, dự ngày hội đại đoàn kết toàn dân tộc, ông đã cao hứng: "Có lẽ nhìn lại chưa bao giờ quê hương ta đẹp như thế này. Mặc dù bây giờ ra đường lắm chuyện khó chịu, nghe báo chí nói rất nhiều chuyện tiêu cực hàng ngày, rất là bực mình. Tệ nạn tham nhũng, cán bộ hư hỏng có cả nhưng nhìn tổng quát lại đất nước ta có bao giờ được thế này không?"
Có lẽ ông chưa kịp tận hưởng những giây phút đê mê tự thoả mãn, như một sự tự tưởng thưởng cho mình sau những kỳ tích làm thiên hạ phải ngả mũ bái phục mưu lược của ông.
Phía sau ông, ngay bên cạnh ông, xung quanh ông có biết bao nanh vuốt, như những con sói đói, hau háu chờ cái thân già của ông rũ xuống, để xả thịt ông, để cắn xé lẫn nhau, giành cái ghế Tổng bí thư của ông. Cái khôn ngoan đưa ra chiêu "nửa nhiệm ky" để giữ ghế, gạt tất cả mọi đối thủ tiềm năng, trong đó có kẻ bất đội chung trời với ông là Nguyễn Tấn Dũng, bây giờ quay lại phản ông, làm hại ông. Bởi vì nửa nhiệm kỳ sắp hết. Những con sói đói quyền lực đã chờ từ lâu cái giờ phút kết thúc nửa nhiệm kỳ này. Chỉ một biểu hiện dù nhỏ ý định tiếp tục cố vị của ông có thể làm ông tan xương, biến ông thành cái xác không hồn, chưa biết chừng lại tai biến đột quỵ, hay lại nhiễm bệnh bạch cầu, và thậm chí có thể có cả đạn K59 như vụ Yên Bái.
Và trong những con sói đói đó, người đầu tiên phải kể tới là ông Đinh Thế Huynh, thường trực Ban Bí thư, nhân vật mà chính ông hậu thuẫn, nhưng là để kiềm chế Trần Đại Quang. Bây giờ là đối thủ nguy hiểm nhất, đe dọa cái ghế Tổng của ông.
Ông Đinh Thế Huynh, ngày 23 tháng 10/2016 đã sang Mỹ và ở lỳ bên Mỹ những 8 ngày, và chỉ trình Trung Quốc 3 ngày lấy lệ. Ông Huynh cũng là một người được cho là khôn ngoan không kém ông, lại là "hậu sinh" có khi "khả uý" hơn ông nữa. Và ông này nổi tiếng là ít nói, và ít biểu lộ ra bên ngoài suy tính của mình. Loại người này, chưa biết chừng, nguy hiểm hơn ông tưởng nhiều.
Ông ta đi Mỹ giữa lúc chiến dịch bầu cử tổng thống Mỹ đang vào lúc sôi động, thắng bại thuộc ai, còn chưa rõ, nhưng sự phản bội Mỹ của người Philippines thì đã rõ và thay thế Philippines để trở thành đồng minh của Mỹ tại biển Đông là cơ hội vàng để Việt Nam thoát Trung, mà chỉ có cái đầu mông muội u tối của ông Trọng mới không thấy.
Giữa lúc ông Trần Đại Quang đang là người chiếm thế thượng phong, ông Nguyễn Xuân Phúc còn lúng túng với bê bối mà sự ra đi của ông Dũng để lại cho Chính phủ, ông Huynh chọn đi Mỹ, một là lấp lửng công khai vị trí thế tử, hai là lấp lửng lập trường thân Mỹ, thứ lập trường đang ăn khách tại chính trường Việt Nam.
Nhưng ít người biết, và ít người dám suy đoán rằng, chuyến đi có vẻ bí hiểm này còn có một mục tiêu khác. Đó là chuyện ông Đinh gặp riêng ông Jhon McCain và Jhon Kerry phía sau những cuộc gặp, thăm và đón tiếp, vì thiếu nội dung, diễn ra ồn ào nhưng nhạt nhẽo.
Người ta cũng không thể quên rằng chuyến đi thăm 8 ngày, độ dài chưa từng bao giờ có của một uỷ viên thứ hai Bộ chính trị đảng cộng sản Việt Nam, sau khi về từ chuyến thăm Trung Quốc một ngày, mà báo chí và truyền thông chính thống chỉ nhắc tới khi ông Huynh đã đến Mỹ và bắt đầu đàm đạo với ông Jhon Kerry ngày 25/10/2016. Chỉ có một thông cáo báo chí duy nhất của bộ Ngoại giao Mỹ, sau khoảng nửa ngày họp, rồi không ai biết được gì về những hoạt động 6 ngày sau đó.
Sau chuyến đi này của ông Huynh, người ta không thấy những phát biểu gì về Việt Nam của Tổng thống Obama. Ông tổng thống không hề nhắc gì thêm về Việt Nam, mặc dù chuyến đi của ông rất công phu và những gì ông làm cho Việt Nam là rất ấn tượng và phải là một kỷ niệm đẹp của ông.
Cuối cùng thì ngày 8/12/2016, Quốc hội Mỹ đã chính thức thông qua một dự luật nhân quyền - Luật Nhân quyền Magnitsky Toàn cầu (Global Magnitsky Human Rights Accountability Act) - nhắm vào những cá nhân vi phạm nhân quyền và những giới chức tham nhũng trên toàn cầu. Dự luật này - do hai Thượng nghị sĩ John McCain và Ben Cardin giới thiệu tại Thượng viện. Và tiếp đó, ngày 23/12/2016 chính tay tổng thống Obama ký phê chuẩn thành luật dự luật S. 2943. Còn ông Jhon Kerry thì đã dành chuyến đi cuối cùng để đến Việt Nam nói lời vĩnh biệt, như để nói rằng, các anh sẽ bị trừng phạt, sự ngu muội bắt buộc phải trả giá.
Ông Huynh đã nói gì với Jhon Kerry và Jhon McCain? Tại sao có thái độ này của những người bạn Mỹ? Tại sao dự luật nhân quyền này được trình ra Quốc hội Mỹ từ giữa năm 2012, bây giờ lại cùng một lúc được Quốc hội thông qua và tổng thống phê chuẩn thành luật? Người ta đồn với nhau rằng, cái mà ông Huynh tiết lộ với hai người Mỹ yêu Việt Nam nhất trong những người Mỹ này, là sự thật về thủ đoạn, và sự xảo trá của ông Trọng. Ông Trọng, trong thâm tâm, không bao giờ chấp nhận đi với Mỹ vì đi với Mỹ là đi đến Dân chủ, là đa đảng chính trị, là không có chủ nghỉa Mác và quốc tế vô sản. Và ông Trọng đã móc nối với Trung Cộng để chơi con bài Mỹ. Thể chế chính trị độc đảng cầm quyền, trong đó tổng Bí thư đảng đồng thời là người đứng trên cả hiến pháp, đứng trên tổng thống, trên thế giới hiện đại, không tìm đâu ra thể chế tương quan, ngoài Trung Quốc, Triều Tiên và CuBa. Thế mà ông từng lừa được Obama đón ông như nguyên thủ quốc gia, đồng sàng với tổng thống quốc gia vĩ đại nhất Hoàn cầu.
Cho nên luật nhân quyền Toàn cầu S.2943, mặc dù mượn cớ trừng phạt Nga, nhưng mục tiêu nhắm tới không chỉ có Nga, mà những kẻ chết theo trước hết là Trung Cộng rồi đến Việt Cộng.
Từ sau khi có Thông báo 13 của Ban bí thư về việc xác định tuổi của đảng viên*, thì Ông Trần Đại Quang chính thức bị loại khỏi danh sách người kế cận, và tình hình diễn biến tiếp từ đó, cho thấy, ông Quang đã chấp nhận và chịu yên phận. Bởi vì, nếu không sửa tuổi sinh từ 1950 thành 1956, thì ông Quang nằm ngoài mọi quy hoạch đề bạt, còn cố tình dùng lý lịch sửa tuổi thì thậm chí ông sẽ phải chịu kỷ luật khai trừ đảng.
Còn ông Nguyễn Xuân Phúc, với nỗi lo về một nguy cơ phi mã tiếp tục suy giảm tăng trưởng GDP, có khả năng làm mất khả năng trả nợ và khả năng thanh toán của Nhà nước, dẫn đến sự sụp đổ nền tài chính quốc gia, cùng với hàng trăm vụ bê bối có nguồn gốc tham chũng cao cấp do triều đại thối nát từ trên xuống của Chính phủ ông Nguyễn Tấn Dũng để lại, Ông Nguyễn Xuân Phúc không còn thời gian để bộc lộ tham vọng.
Bà Ngân gần đây cũng bắt đầu thể hiện mình, để chứng minh rằng bà không chỉ là con rối trong tay ông Trọng, nhưng để làm cái gì khác nữa, thì bà thực chưa nghĩ tới. Có thể sau này, chưa biết, nhưng lúc này thì không.
Bây giờ, chỉ còn lại ông Đinh Thế Huynh, thế tử do chính ông Trọng vun vén, nhưng lại đang trở thành người đào đất dưới chân ông.
Ông Đinh Thế Huynh được chọn để kế nghiệp chân tổng bí thư và được đảng cộng sản Trung quốc chấp nhận, vì ông này xuất thân từ ngạ̣ch lý luận, là uỷ viên bộ chính trị có thâm niên giữ chức chủ tịch hội đồng lý luận TW lâu nhất và có số lần hội thảo lý luận Trung Việt nhiều nhất**.
Nếu cần tìm một người bị nhiễm máu Tàu nhiều nhất, người đó không thể là ai khác ngoài Đinh Thế Huynh. Nhưng nếu tìm một người có khả năng hiểu bản chất Đại hán của Tập đoàn lãnh đạo chóp bu của đảng cộng sản Tàu, thì cũng khồng ai hơn Đinh Thế Huynh.
Nếu biết đến một sự thật như kết quả thăm dò của Trung tâm Nghiên cứu Pew, 78% người Việt yêu thích Mỹ và với Tàu chỉ có 16 %, chỉ cần chứng kiến tình cảm cuồng nhiệt của người Việt giành cho Tổng thống Obama, và thái độ ghê tởm của người Việt đối với Tập Cận Bình trong chuyến vác mặt đến Quốc hội Việt Nam, làm cái việc trấn áp và khủng bố tinh thần trước đó, 6/11/2015, thì chọn lựa thân Tàu là lựa chọn điên rồ, nếu tránh dùng từ ngu xuẩn.
Nhưng xem chuyến đi Trung Quốc mấy ngày vừa rồi, đọc những gì ông ký kết với lãnh đạo cộng sản Trung Quốc thì thấy rõ, ông Trọng đã phản bội Mỹ, đồng nghĩa với phản bội dân chủ, phản bội ý nguyện của dân tộc, ông đã gán Quốc gia thành vâṭ cầm cố để được Tàu đảm bảo cho chế độ độc đảng cầm quyền của ông và cho vị trí tổng bí thư của ông. Trong chuyến đi vội vã này, rất có thể ông đã tuyên án tử hình đối với ông Huynh.
Ông chưa muốn rời chức Tổng bí thư, và ông nói với người Tàu rằng, nếu ông rời chức, chế độ cộng sản tại Việt Nam sẽ không còn. Và ông Tập đồng ý bảo kê cho ông. Mật vụ của Tàu nằm đầy rẫy tại Việt Nam, ngay trong TW đảng. Mạng sống của tất cả các quan chức Việt đều nằm trong tay Trung Nam Hải. Ai cũng biết điều đó, ông Huynh thừa biết và CIA cũng thừa biết.
Ông Trọng đang là vật cản duy nhất trên con đường đến dân chủ và tiến bộ của dân tộc Việt Nam. Ông này phải "bị cho đi"; thì mới hy vọng có thay đổi.
Ông Huynh có thể làm gì, và làm được gì. Không ai biết và không ai có thể đoán được. Nhưng chắc chắn không có chuyện ông Trọng sẽ rút giữa nhiệm kỳ.
19/01/2017
___________________________________________________
* Thông báo số 13/2016 BBT, ngày 17/08/2016:
1- Kể từ ngày 18-8-2016, không xem xét điều chỉnh tuổi của đảng viên mà thống nhất xác định tuổi của đảng viên theo tuổi khai trong hồ sơ lý lịch đảng viên (hồ sơ gốc) khi được kết nạp vào Đảng. Đây là căn cứ, cơ sở để các cấp uỷ, tổ chức đảng có thẩm quyền xem xét khi quy hoạch, bổ nhiệm, giới thiệu cán bộ ứng cử; bố trí, sử dụng và thực hiện chế độ, chính sách đối với cán bộ là đảng viên.
** Kết quả thăm dò của Pew Research Center – PRC
0 nhận xét:
Đăng nhận xét