Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) - Mấy hôm rồi, Đảng treo bảng cấm “Con đường xưa em đi” khiến nhiều người lâu nay khoái con đường xưa em đi phải “bức xúc”, trách móc rằng Đảng chuyên nói một đàng làm một nẻo, y chang lời ông Thiệu: mồm thì kêu gọi hòa giải hòa hợp nhưng tay thì rình rình cái gì của dân Miền Nam trước 1975 lò ra là bóp; đã chủ trương hòa giải hòa hợp, thì ai muốn đi “con đường xưa...” thì cứ đi, ai muốn ngồi đó “...vót chông...”, cứ ngồi đó mà vót chông; miễn là đừng “đâm” vào nhau.
Trách móc Đảng như vậy cũng đúng thôi, nhưng Đảng giả bộ đấy, vì chính Đảng bây giờ cũng đang đi theo con đường xưa em đi; chẳng những Đảng đi theo con đường xưa em đi, mà Đảng còn đi một cách bặm trợn hung hăng con bọ xít, coi pha bảng chỉ đường, bất chấp luật giao thông. Em đi theo con đường Tư bản văn minh; Đảng thì Tư bản rừng rú.
Hồi còn ở ngoài ấy, chưa thấy con đường xưa em đi, lại còn đang trong thời kỳ quá độ si mê lời ông Liên Xô, ông Tung Cuốc, Đảng chửi em quá xá: nào Tư Bản bóc lột, khiến nhân dân miền Nam khổ hơn con chó “ba láp ba lốp” (Pavlow) gì đó, nào đồng bào Miền Nam bị kìm kẹp thở không ra chứ hòng ngồi đó mà muốn ăn gì thì ăn, nói gì thì nói tự do như ngoài bắc xhcn được ăn bo bo thay cơm, bột mì đen thế gạo; rồi Đảng cho phá em đủ cách, thứ bom mìn aka lựu đạn, thứ vót chông gài bẫy.
Phải đợi cho đến khi “Bọn giặc Mỹ cọp beo” rút, Đảng liền nhảy phóc ngồi chò hỏ lên Hiệp định Ba Lê xoẹt một bãi vào chữ ký của Đảng chưa ráo mực, và không bao lâu Đảng phỏng được hai hòn Miền Nam. Thế là đoàn quân xa Molotova ta phon phon như trẩy hội, nườm nượp Bắc Nam hai chiều, không phải để mang “hạt muối cắn làm tư hạt gạo cắn làm ba” vào cứu đói “đồng bào Miền Nam ruột thịt”, nhưng vào “làm thịt” đồng bào Miền Nam, “đúng quy trình” 4V, Vào Vơ Vét Về; chiến thắng này về sau được viết thành sách với tựa là “Đại Thắng Bốn Vờ” được xếp vào hàng sách quý của lịch sử Đảng CSVN.
Không như quy trình xã lũ giới hạn đôi ba ngày, quy trình Bốn Vờ kéo dài cả thập niên, cho đến khi “cào” con đường xưa em đi xuống “bằng” con đường Đảng đi để Cả Nước Xuống Hố, tức là Miền Nam sau mười năm bị phỏng, nay không còn cọng “he” (nô he/no hair) cho Đảng “bốn vờ”, Đảng ta bèn giật mình, thắc mắc: “Sao Miền Nam nó phồn thịnh vậy kìa?”
Đảng ta biết “hỏi tức trả lời”: mặc dầu bị chiến tranh phá hoại, mọi tài nguyên bị tập trung cho việc quốc phòng, nhưng ngươi dân Miền Nam có được của ăn của để, cho Kách Mạng Vô Sản vào vơ vét về Bắc, thực sự hoàn tất sự nghiệp phỏng hết tất cả mọi hòn của đồng bào miền Nam.
Thế là Đảng họp đại hội để “đổi mới tư duy”, đi theo con đường xưa em đi cho đến hôm nay. Nhưng vì sợ mang tiếng “nhổ rồi lại liếm” con đường xưa em đi, Đảng phải mang theo cái đuôi “định hường xhcn”. Nhưng cũng vì cái đuôi khỉ Trường Sơn này mà dân ta khốn nạn triền miên bởi vì nằm ngày ở cuối cái đuôi khỉ này lại là cái mồm toang hoác của các quan chức Đảng ta.
23.03.2017
0 nhận xét:
Đăng nhận xét