ZiaZia (Danlambao) - Thiên hạ chửi ông Trọng, bố cái đại vương của đảng ăn cướp, đảng CSVN, là Tổng Lú, Cả Lú, Trọng Lú, Bí Lú, Lú Toàn tập, Lú truyền kiếp v.v... Tôi nghĩ rằng như vậy hơi quá đáng. Giỏi chơi chữ như người Hà Nội mà họ chỉ gọi y ta là Trọng Lú, thì có lẽ cái sự Lú của va cũng chỉ ở mức trung bình, không quá Lú như người đời nguyền rủa... Mà quả thật hai chữ Trọng và Lú đi đôi với nhau diễn tả rất đắc cái sự lú của y. Sự đời ai cũng e dè, khinh khi, né tránh cái "sự lú", chả ai muốn gần gũi, "quan hệ răng môi" với nó, thế mà y va không những ngày càng có vẻ lú hơn, mà còn có nhiều biểu hiện "thuộc về bản chất", rằng thì, là, mà... yêu thích, trân trọng, gìn giữ cái sự lú của mình. E rằng hai chữ Trọng và Lú như "Trời Đất sinh ra", là duyên thiền định, vừa thuận mắt, thuận tai, vừa thuận "hoàn cảnh khách và chủ quan".
Các bác sính nho xin giải thích giùm, cả họ và tên "Nguyễn Phú Trọng Lú" gợi nên điều gì? À, "một tay họ Nguyễn nhờ biết quý hóa cái lú của mình mà trở nên giàu có, phú quý, cao sang"? Quá hay về văn tự. Về mặt ngữ âm thì càng tuyệt vời, chữ Lú với vần trắc vươn cao ở cuối tên, lại trùng âm với chữ Phú đi trước, có vẻ như đưa vần "lú" lên cao, chập chùng, liên đới, nhịp nhàng mãi chín tầng mây, tận cùng đỉnh cao nhân loại... phá vỡ thế gọng kềm, nặng nề, nô dịch của vần "ọng", vốn đi đôi với bản chất "ngọng nghịu" nhưng giỏi "ăn zộng" của cán bộ Ta, từ cơ sở đến trung ương, từ cán ngô tới trí đĩ (*).
Nhưng xin... chớ bé cái lầm. Ở một xứ quan trường như chiến trường này, một thằng lú lên ngôi, việc ấy chả phải chuyện đùa... Cái sự lú ấy là cả một chiến thuật, chiến lược tinh vi, sắc sảo... có thể cưu mang sinh mạng sống còn của ý thức hệ cộng sản.
Trong bối cảnh thế giới hỉ mũi vào trò bắn tên lửa ăn vạ của thằng nhãi Khùng Kim Ủng, trò hề anh truyền ngôi em của lão Cá Phi Đen, trò tàu mua một tặng một Hoàng Trường Sa của Đặng Tiểu Bình, thì đưa một gả Lú lên ngôi làm Tổng Bí thư là nước cờ "gã Hán lòn trôn" cực kỳ tuyệt chiêu. Nó hóa giải sự lên gân, "kiêu ngạo cộng sản" hằng 70 năm triền miên trên đất nước này, nó hóa giải sự sụp đổ của khoa học cộng sản bằng tiếng cười nhạo, cái phẩy tay... để mà quên rằng cái "khoa học" ấy vừa mới đây thôi đã đưa nước Việt này vào cảnh nồi da nấu thịt, con tố cha, vợ phản chồng, trò đánh thầy, thầy hiếp trò, cả giang sơn chìm đắm trong bể u mê, nhớp nhúa...Hôm nay bạn có thể cười nhạo một tay Tổng Bí thư giữa thế kỷ 21 ê a về chủ nghĩa cộng sản như thằng hề, về lý sự cùn chọi chuột vỡ bình, về câu hồ quảng xử dăm mạng cứu vài ba triệu mạng, v.v... nhưng đừng quên một thực tế phũ phàng rằng, vừa bước chân ra khỏi cửa, một thằng công an khu vực vô học, vớ vẩn, đáng tuổi cháu ngoại mình, vẫn có thể đưa bạn đi tù không án, đưa gia đình bạn trở về kiếp sống thời đồ đá, đọa đày, vô vọng... vẫn có thể bức tử, đạp đầu "ông ngoại nó" trong đồn công an, đày ải "bà ngoại nó" phải cùng đường, bán thân, lê lếch lõa lồ giữa xứ lạnh nghìn trùng, xa xôi...
Cái sự "giả Lú" ấy nó không đơn giản như ta tưởng. Nó thâm độc, quỷ quyệt như rắn hổ mang, chờ phút ta hớ hênh, tự mãn mà cắn vào cổ ta, huyệt ta, một phát duy nhất nhưng tử vong, chí mạng...
Cái sự "giả Lú" ấy nó không đơn giản như ta tưởng. Nó là biến tướng, biến hình của loại Quỷ súc sanh biến hóa dưới hình hài một ông già lọm khọm, ngây ngô, nói cười ngớ ngẩn. Nó không phải là King Kong, Quái thú duy nhất, mà là biến hình của vạn vạn yêu tinh thu nhỏ, giả ngây giả ngô, luồn trôn, qua ải... chờ ngày nở nhụy khai tinh, tràn ngập giang sơn...
Cái sự "giả Lú" ấy nó không phải là chuột, là sâu, là... hải cẩu, mà có họ, có tên, có chức vị hẳn hoi... ranh ma, trá hình, đã từng bắt tay, chia rượu, nói nói, cười cười, giả lả với cả đại diện của thế giới loài người...
Bạn đã bao giờ chăm chú quan sát thật kỹ đôi mắt của con quái thú ấy chưa?
Đừng bé cái lầm... Dưới vỏ bọc ề à, bất lực như xác không hồn ấy là đôi mắt gian xảo, hận thù, long lanh chờ ngày phát trỗi... Ấy là đôi mắt của yêu tinh... quỷ quyệt hàng vạn lần đôi mắt của bọn "giết nữa, giết mãi, bàn tay không ngưng nghỉ", của bọn "đem mẹ cha đấu tố giữa chợ đời", của bọn đốt Trường Sơn, mưu thế giới đại đồng...
Nhưng vở kịch nào rồi cũng sẽ phải hạ màn. Tin tôi đi, vào những ngày cuối cùng trên ngai vàng của va, các bạn sẽ chứng kiến sự "nhả vai" dần dần của ác quỹ... Ơ hay, Lú thế làm sao có thể là Ác quỹ được, bạn sẽ hỏi. Xin đừng hỏi tôi. Hãy hỏi triệu triệu ngư dân đang mất biển, mất bạn chài... Hỏi vợ con họ, những kẻ đang nheo nhúc quanh mâm khoai heo hút giữa xóm nghèo miền Trung, hay xóm công nhân nheo nhóc, nhọc nhằn khắp mọi nẻo quê hương... Hỏi vạn vạn sinh linh tương lai của dân tộc đang khơi gợi hình hài trong máu thịt ngày từng ngày nhiễm độc Formosa của mẹ, của cha... Nếu bạn không thể hỏi, vì đường xa, vì ngại, vì ngùng... thì đây, hãy nhắm mắt lại, tưởng tượng trong trí óc bạn... những lầu đài, xe sang, vàng bạc, kim cương, những rùa vàng, hồ vàng, tượng đài tỷ tỷ, và hỏi chính bạn, "Ai, kẻ nào, đang hưởng thụ những thứ ấy và quay lưng trên muôn trùng rên siết, cơ cực của đồng bào?". Bạn hẳn nhiên đã tìm được câu trả lời, "Những Kẻ Ấy, Lú hay Không Lú, Vẫn Là Quỹ Chứ Không Phải Là Người!"
31.030.2017
_______________________________
(*) Giải thích từ khó:
- Cán ngô: từ đồng âm khác nghĩa với từ "cán bộ", người vì quyền lợi cộng đồng, hy sinh thời gian và của cải để giúp cộng đồng tươi đẹp, hạnh phúc. Thí dụ như Obama, Hillary Clinton...Từ "cán ngô" tuy cùng xuất xứ nhưng dùng để chỉ hạng người dốt nát, học hành không ra ngô ra khoai nhưng mưu mô xảo quyệt, dùng mọi thủ đoạn để tiến thân, phá hoại cộng đồng; giới khoa học tùy mức độ biến đổi gien của đối tượng mà gọi là "đồng chí X, Y, Z hoặc 3X, 3Z, 4S...". Dị bản là từ "cán ngố" dùng để chỉ "cán ngô" nhưng dốt nát hơn, hay dẫn lời lãnh tụ này nọ, nhưng không hiểu lãnh tụ chỉ là cái "tủ lạnh", dùng để ướp CNCS đã thối rữa. Trệch âm với từ này là từ "cạp-bô", phổ biến ở vùng đồng bào thiểu số Ê-đê, Khme, dùng để chỉ bọn "cán ngô" có học nhưng thiếu văn hóa chuyên bợ đỡ, cặp bô cho tà quyền, thường tụ tập ăn nhậu, bù khú theo phường, hội như Hội nhà văn, Hội nhà báo... Cùng dị bản là từ "cán búa" dùng để chỉ "cán ngô" nhưng thuộc loại bặm trợn, lưu manh, võ biền, tiếng địa phương Nam bộ gọi là "hải cẩu". Từ "cán ngố" thường bị gọi lệch ngữ âm, phổ biến tại miền ngoài, là từ "cán hộ" để chỉ bọn quan chức nhà nước thích "cầm hộ" tiền, vàng của nhân dân, hoặc loại người gợi ý để bọn này "cầm hộ". Loại này thường thấy đeo băng đỏ, đứng đường, tụ tập gây mất trật tự, huyên náo tại ngã tư hoặc núp lùm chung chạ với công an giao thông hoặc ngủ gật ngủ gà trong hội trường quốc hội. Để phân biệt với bọn "băng đỏ", bọn "ngủ gật" thường trang phục màu đen.
- Trí đĩ, hoặc trí đỹ, dùng để chỉ trí thức dưới thời XHCN, loại người dùng sự am hiểu qua loa về CNXH để tiến thân, thậm chí bẻ cong khoa học, lịch sử. Thí dụ như trí đĩ Trần Huy Liệu "sáng tạo" Lê Văn Tám. Cả hai tên đều được đặt tên đường ngang hàng với anh hùng dân tộc hoặc danh nhân thế giới như Lê Lợi, Trần Hưng Đạo, Ngô Quyền, Nguyễn Trãi, Victor Hugo, Pasteur...Dị bản của từ này là từ "trí thức XHCN" gọi chung giới khoa bảng của tà quyền, chia làm hai loại, trí thức "bằng giả" và "bằng thật". Loại "bằng giả" hiện nay là tiếng nói chính thức của "trí thức XHCN" vì số còn lại, để phân biệt cụ thể, gọi là "trí ngủ". Loại "bằng giả" này rất nguy hiểm, chúng là nguyên nhân gián tiếp của vạn vạn công trình hủy hoại môi trường tại VN hiện nay. Tà quyền đang ưu ái và "nhân rộng" bọn này để hợp pháp hóa các dự án nợ quốc gia. Hiện bọn này đang xử dụng chung bằng sáng chế "kinh tế định hướng XHCN", đang chờ xét duyệt từ TQ, kinh đô đồ giả, dởm, "made in China"...(nói thêm, Mao Trạch Đông, người CS duy nhất không cần bằng, hiện đang giữ độc quyền Phát Minh Khoa Học, "Làm Sao Phân Biệt Trí thức XHCN Bằng Khứu Giác" năm 1940, được một "cạp-bô" (như trên đã dẫn) người Việt Nam công nhận "nói gì cũng đúng", cùng năm (xem Tạp Chí Cộng Sản, tập 15, trang 234, dòng 11).
0 nhận xét:
Đăng nhận xét