Lê Hải Phòng (Danlambao) - Xin mượn câu thơ của Hàn Mặc Tử làm đề tài trong bài viết này. Số là bao nhiêu lớp trai trẻ hiến cả cuộc đời để rồi bể giấc mộng vàng khi ngã ngửa ra đảng đi trật đường rầy đưa cả nước sụp xuống bên bờ vực thẳm, đợi chờ thảm họa diệt vong trong bàn tay đại Hán. Căn nguyên cội rễ của độc tài gây tội ác là kẻ đã tạo ra cả một hệ thống đảng trị.
Nói nào ngay, sống trong một chế độ độc tài người dân đứng lên chửi vào mặt bọn cướp ngày ở trong cung đã là chuyện khó. Huống chi giết người trong mộng. Người trong mộng ở đây không phải là Mộng Cầm hay ai đó trong tâm trí của Hàn Mặc Tử. Mà là người mà đảng dùng súng ống, dùi cui, bạo lực, khát máu bắt toàn dân phải tôn thờ người trong mộng. 70 năm qua đi quả thật là một cơn ác mộng quá dài để vạch rõ bộ mặt lãnh tụ cuồng điên khi còn sống chỉ biết ôm chủ thuyết Mác, Lê, hôn hít lông cánh Mao rồi ngủ trong giấc mộng thế giới CS đại đồng.
Có điều bây giờ mỗi ngày văn minh tiến bộ khai sáng mỗi khác. Đảng khó mà dùng tay che mặt trời. Nhiều bài báo lề dân viết lời bình phụ họa ăn mừng theo người tỵ nạn Cuba khắp 5 châu. Nhưng cũng sẽ có một ngày trên các trang blog, trang FB bị tê liệt hoàn toàn vì có quá nhiều người chia sẻ ăn mừng đảng CSVN sụp đổ. Ngày đó có còn quá xa lắm không? Dân Ba Lan, Đức cũng như Đông Âu đã đi trước và trả lời rồi. Người dân Cuba tỵ nạn mấy ngày qua cũng đã bước xuống đường cùng nhau ăn mừng đã trả lời cho mọi người biết tâm trạng của họ sung sướng đến dường nào. Họ reo mừng cái chết là một chuyện. Nhưng họ hy vọng nhờ cái chết đó mà đất nước họ giã biệt anh em Castro chuyển mình theo con đường tự do dân chủ. Người Việt cũng vui lây là tương lai không còn thấy cái cảnh quan tham Ba Đình mang gạo mặc kệ dân đói đem đi tặng "bạn bè đỉnh cao trí tuệ anh em."
Chế độ độc tài CS nào cũng mang bản chất lưu manh, lừa dối, ác ôn. Cho nên luôn luôn đưa ra một lãnh tụ tô son trét phấn, vẻ mặt rồng mắt phượng lên lãnh tụ để quảng bá và tuyên truyền lôi kéo dân chúng tôn sùng. Dưới gót giày bạo lực áp bức dân chúng không thể phê phán lãnh tụ dù họ đã chết. Có một điều ở đời không có gì che đậy mãi dưới ánh sáng mặt trời. Một khi người dân vùng dậy lật đổ chế độ thối nát độc tài phi nhân, chỉ lo cho một đảng, một nhóm cầm quyền. Điều tất nhiên như mọi người đã thấy là người ta kéo sập tượng Lenin. Nếu sự kiện Thiên An Môn thành công thì hình tượng Mao không là ngoại lệ.
Rồi một ngày nào đó những người con gái bắt phải hàng lớp đóng kịch tươi cười đú đởn chào mừng lãnh tụ như Bình Nhưỡng, Bắc Hàn. Tương lai lịch sử sẽ trả lại cho họ nụ cười chân thật mà họ chưa hề được tự nhiên biểu hiện tình cảm. Khi còn cầm quyền chưa bị phanh phui, không ai biết đoàn nữ binh gìn giữ an ninh cho Khadafi, Lybia có bao nhiêu người phải phục vụ thể xác cho nhà độc tài này. Khi Mao tại thế có ai dám vạch ra lối sống xa hoa, tuyển dụng gái trẻ phục dịch tắm hơi đấm bóp, dâm ô vô độ làm vua hơn cả vua. Có ai dám cả quyết là ông râu xồm Cát-cá-rô không hại bao nhiêu đời người con gái mất trinh cho ông khi ông sống vương giả trong tay có 3 du thuyền, 32 dinh thự và 9700 cận vệ.
Quay lại chuyện Việt Nam bàn chuyện ông Hồ trong mộng (đảng vẻ) và thực sự ngoài đời. Nói nào ngay, ông Hồ thích lội bỏm bẻm cho vui chân, khi xăn quần đi qua vũng nước nhưng nhà báo điếu đóm chụp hình lăng xê mà thật ra chỗ khô cạn chỉ rất gần ở đó. Ông có thói quen vá tay vá cổ nhi đồng gái VN, khi tới thăm Nam Dương đất đạo Hồi ông lại giữ cái tật đùa tí cho hồn lâng lâng, vô tình báo chí họ tố cáo lên mặt báo là ông già xàm xỡ. Ông Hồ không lập gia đình, ghét tình yêu giả dối. Khổ một nỗi là Trần Quốc Hoàn giết cô Xuân phi tang không khôn khéo để lòi chuyện ra ngoài làm ông Hồ mang tiếng kẻ gian ác đối với người tình. Ông Hồ suốt đời hy sinh cho cách mạng tạo nên giai cấp cai trị giàu có là đảng, giai cấp bị trị nghèo mạt rệp là thằng dân. Cho tới bây giờ ông nằm xuống lâu rồi vẫn chỉ có đảng ngồi mát ăn bát vàng. Không ai có thể trách ông, chỉ trách là trách cái ông gian manh giả dối lừa gạt Trần Dân Tiên. Đồng chí Tiên ca tụng tâng bốc ông Hồ quá mức như vị Phật sống cứu độ nhân gian. Ông Hồ bận rộn việc nước, ông từng đắp chiếu Made in China khi nằm trong hang Pác Bó, đã từng ngủ nhà sàn hút thuốc lá Tây đi dạo suối Lenin. Ông Hồ bộn bề công việc nhưng vẫn lo chi tiết cho phụ nữ khi hỏi họ có kinh kỳ đều không, có lúc ông hỏi người thanh nữ miền xa tới thăm là cháu có buồn tiểu không bác dẫn chỗ cho mà đi. Ông có cái tế nhị yêu đời lạ lùng tha thiết là lo cho phái yếu, còn khi có đoàn nào trong Nam ra thăm toàn có thân thể gầy da móp xương, ông lại từ chối tiếp cứ mạnh ai đi tìm chỗ ăn ngủ đái ỉa. Ông Hồ có cái biệt tài là khóc thật chứ không thương vay khóc mướn như hàng đệ tử văn nô của ông là Tố Hữu khóc Stalin "Thương cha thương một, thương ông thương mười ". Này nhé ông đứng trước máy vi âm thật, lấy khăn Made in China là thật, từng giọt nước mắt rơi trên gò má thật. Ai bảo ông là đóng kịch khóc ngoài mà trong dạ vui. Cảnh chết chóc của một trăm bảy mươi hai ngàn người vô tội trong vụ CCRĐ biết đâu là chứng tỏ lòng trung thành thật sự với chiếu lệnh quan thầy đưa ra. Đối với ông Hồ chỉ có cách chức Trường Chinh làm bậy. Ông thương dân thương nước biết thế nào là đạo đức ơn đền nghĩa trả, thế mà cái thằng thế lực du côn nào lấy tên C.B viết trên báo Nhân Dân tố cáo vu oan giá họa tội ác người nuôi ăn nuôi ở tặng vàng cho đảng là bà Nguyễn Thị Năm. Ông Hồ ít khi xuất hiện nơi chỗ đông người, có lẻ sợ gặp dân cùi lây bệnh hủi. Tuy nhiên cái thằng cha nào lại đóng vai như ông, bịt râu đeo kiếng đi chứng kiến bà Năm bị đấu tố.
Thế mới biết làm lãnh tụ một chế độ độc tài có nhiều chuyện che đậy nửa kín nửa hở vui đáo để. Chết rồi lắm kẻ tranh đua học tập để rồi chửi rủa cái thằng Tiên, đào mã cái tên C.B bôi xấu đạo đức người.
Quanh đi quẩn lại chỉ có lớp người cai trị tiếp nối ăn ngủ trên xác chết đồng bào mới xuất mọi thần công lực thần tượng hóa, đua nhau sắp hàng dâng hương người đạo đức trong mộng. Chúng cố bám víu vào cái xác mà bao nhiêu năm qua dân chúng xem như là vì độc tài bưng bít sự thật, đảng đã manh tâm cài cắm người trong mộng vào trong tâm hồn, tiềm thức họ. Dân tộc VN làm sao giết chết người trong mộng để thực sự mình không còn ngủ mơ trong cái chăn CS đầy rệp, dòi, sâu bọ.
Dân chúng muốn giải phóng thân thể mình ra khỏi nô lệ gông cùm cho đảng. Không gì hơn là tự đứng dậy bằng đôi chân của mình. Phải đánh tan người trong mộng với những huyền thoại dựng lên bằng lũ người chỉ biết lấy máu xương dân phục vụ đảng. Xin mượn hai câu thơ của Hàn Mặc Tử: "Làm sao giết chết người trong mộng/Để trả thù duyên kiếp phụ phàng". Thôi thì chôm chỉa một chút để phụ họa bài này: "Làm sao giết giặc Hồ trong mộng/Để trả thù chung nợ nước nhà".
Quay qua chuyện Cuba. Fidel Castro chết xem như dân chúng giết chết người trong mộng mà đảng CS đã cài cắm vào cả thể chất và tinh thần họ trong 50 năm dài. Đảng CSVN làm quốc tang cho một tên cuồng điên đưa đất nước Cuba đi vào ngỏ cụt của nghèo đói lạc hậu, mà đáng lý ra nếu dân chủ tự do Cuba là một quốc đảo phồn vinh về xuât cảng đường mía và kỹ nghệ du lịch. Đảng để tang chia buồn râu xồm trong nhà hay râu quai nón bạn là quyền của đảng. Độc tài khát máu thì chia sẻ vui buồn với nhau. Còn dân cũng đang rục rịch chờ ngày ăn mừng đảng CSVN đua nhau về âm ty địa ngục. Dân ăn bánh vẻ 71 năm dài đằng đằng rồi.
Để bọn bồi bút nghĩ xã hơi vì lo đăng tin quốc tang tịch tình tang. Sau đây là bài điếu văn thảo giùm cho ông Tổng:
Cả Lú đọc điếu văn ông Cát Rô
Sao ông bỏ đi thình lình
Để tôi đứng khóc Ba Đình hôm nay
Hà Nội trở lạnh đêm ngày
Đàn chó chạy ông có hay không nào
Cầm trong tay xà rông Lào
Tôi nghe như thể đồng bào oán ai
Dầu sao tôi cũng miệt mài
Ôm chân Tàu khựa miệng nhai tượng vàng
Phi-đen ơi tôi khóc chàng
Bắt toàn dân phải sắp hàng để tang
Ông mang huân chương sao vàng
Nhớ xưa thương quá hai hàng lệ rơi
Ông đem đường mía tới mời
Xã hội chủ nghĩa một trời anh em
Ông ăn chả tôi ăn nem
Dân ăn khoai độn tình thêm mặn nồng
Ông ơi chết nhớ nằm lòng
Năm ngàn tấn gạo Quang côn tặng người
Bắt tay chưa nói hết lời
Ông đi biền biệt bỏ rời đảng tôi
Mai kia du kích tới nơi
Tên là Nguyễn Thị chân dài Kim Ngân
Gái nước tôi đẹp muôn phần
Tặng ông một chút quà ngần đấy thôi.
Đọc điếu văn xong mong ông cả Lú nhớ chắp hai tay, nhìn về miền Trung rồi há miệng nhắc nhở thế này nhé: Nhìn tổng quát, đất nước bao giờ chết dần mòn thê thảm có được thế này không?
30.11.2016
0 nhận xét:
Đăng nhận xét