Lê Thiên (Danlambao) - Có người nói: “Hàng năm, đến khoảng tháng 4, báo chí ở Việt Nam lại có một vài bài về ‘hòa hợp, hòa giải dân tộc’”. Tháng Tư năm 2017 không có biệt lệ, cũng ồn ào “hòa hợp, hòa giải”, cụ thể là hai bài báo của hai tác giả trên báo lề đảng Giáo dục Việt Nam sau đây.
- Bài của Xuân Dương ngày 26/4/2017: “Có dòng sông nào không bên lở bên bồi”.
Hòa giải dưới Búa Liềm
Bài của Xuân Dương có đoạn: “Để xây dựng một nước Việt Nam theo tiêu chí ‘Dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh’ bên cạnh những chủ trương đúng đắn của Nhà nước, không thể thiếu sự đoàn kết toàn dân, bao gồm cả những người Việt sinh sống ở nước ngoài. Về phía Nhà nước, chủ trương hòa hợp, hòa giải đã được đề cập trong nhiều diễn đàn, đã được các vị lãnh đạo thường xuyên đề cập.” Giữa bài hiển hiện nổi bật hình ảnh Cờ Búa Liềm!
Xuân Dương ca: “Vấn đề còn lại là đưa chủ trương ấy vào cuộc sống, điều này đòi hỏi cả giới lãnh đạo lẫn người dân, không phân biệt họ đứng bên nào trong quá khứ.” Hòa hợp hòa giải! Không phân biệt bên nào trong quá khứ, nhưng hiện tại thì phải là dưới Cờ Búa Liềm?
Ts Vũ Ngọc Hoàng thì viết theo giọng tuyên truyền, dài dòng luộm thuộm hơn: “Đất nước đã thống nhất 42 năm rồi. Gần một nửa thế kỷ rồi. Nhiều người ngày ấy còn trẻ, nay đã về hưu hoặc đã không còn sống nữa. Niềm vui đã đến tuy lớn lao, nhưng nỗi buồn vẫn chưa vơi hết. Đất nước thống nhất lâu rồi, nhưng dân tộc thì vẫn chưa hoàn toàn thống nhất, thành một khối bền chặt. Đây đó vẫn còn những người Việt Nam chưa hòa nhập với đại gia đình Tổ Quốc, dù không ai muốn vậy….” Rồi ông Ts gút: “Tất nhiên cũng không nên đổ lỗi hoàn toàn cho hoàn cảnh, mà vẫn có trong đó trách nhiệm của từng người sau chiến tranh, trước nhất là những người lãnh đạo, sau nữa là của mọi công dân.” Nhưng ngay sau, ông lại khôn khéo nâng bi lãnh đạo của ông: “Công bằng mà nói, ngày ấy, trước khi kết thúc chiến tranh, Ban lãnh đạo đất nước đã có chủ trương xóa bỏ hận thù, thực hiện hòa giải, hòa hợp dân tộc.” Xin lỗi! Chỉ có môi mép, chứ đâu thấy có chủ trương nào cụ thể!
Rồi cũng như giữa bài của Xuân Dương, giữa bài của Vũ Ngọc Hoàng cũng nội cộm hình ảnh Búa Liềm rầm rập biểu dương sức mạnh hòa hợp hòa giải Búa Liềm!
Búa Liềm là biểu hiện hay là đối lập với “tinh thần dân tộc và yêu nước… trong dòng máu của… mọi đứa con dù đang sống nơi chân trời góc bể nào, dù có quan điểm khác nhau, trong lòng vẫn luôn hướng về đất mẹ”?
Người có “tinh thần dân tộc và yêu nước” luôn hướng về đất mẹ! Đúng! Nhưng Đất mẹ là đất của Tổ tiên người Việt truyền từ đời nọ sang đời kia cho các thế hệ sau chứ đâu là giang sơn của chủ nghĩa Búa Liềm? Búa Liềm thoát thai tận bên đất Nga. Nó đã từng là công cụ đập đầu cắt cổ người dân Nga và dân các nước Đông Âu, khiến người dân ở đó đồng loạt vùng lên chôn vùi chính bản thân Búa Liềm, biểu tượng của chủ nghĩa Cộng sản độc ác cùng đám lãnh đạo ác ôn của nó!
Kêu gọi “hòa giải, hòa hợp” mà lại đưa Búa Liềm ra, treo nó trên đầu dân thì đó chỉ là một hành động uy hiếp, khủng bố tinh thần chứ không phải mở ra con đường hòa hợp hòa giải thật sự trên căn bản đồng thuận và đồng chia sẻ trách nhiệm việc nước! Câu hỏi của một nhà báo (nhà báo Phạm Trần) “hòa giải với ai, hòa hợp cái gì” là một câu hỏi đáng suy nghĩ. Bởi lẽ, khi Búa Liềm hiện hữu cùng với khẩu hiệu kêu gào “hòa hợp hòa giải”, thì đó chỉ có hòa hợp hòa giải Búa Liềm. Và câu trả lời là: Hòa giải với dao găm, hòa hợp cái mã tấu!
Thực ra cái hiện tượng “hòa giải với dao găm, hòa hợp cái mã tấu” dưới Búa Liềm đã xuất hiện từ ngày 30/4/1975! Hàng hàng lớp lớp người dân Việt ngã chết hoặc điêu đứng suốt 42 năm nay! Búa đập đầu, Liềm cắt cổ! Hòa hợp hòa giải thể hiện qua cưỡng chiếm đất đai, cướp giật tài sản, khủng bố man rợ sau khi vu khống, chụp mũ người dân tội chống đảng Búa Liềm!
Oái oăm thay! Búa Liềm lại tự đánh đồng với Tổ Quốc Việt Nam, Đất Nước Việt Nam! Họa vong quốc phát xuất từ đó! Người ta mang Tổ quốc dâng cho thế lực Búa Liềm nước lớn! Khi người dân yêu nước chống bọn Búa Liềm ở Việt Nam mang đất đai biển đảo quê hương hiến nạp cho quân Búa Liềm Bắc Kinh, lập tức bị chụp mũ, bắt bớ, đánh đập, tù tội, ấy chẳng phải là “hòa hợp hòa giải dao găm, mã tấu” sao? Hai ta tuy hai mà một: cùng Cờ đỏ sao vàng anh em! Cùng Búa Liềm một đảng cầm quyền!
Mấy hiện tượng hòa hợp hòa giải Búa Liềm.
Từ sau 30/4/1975 đến nay, cả nước liên tục trải nghiệm những trò “hòa hợp hòa giải búa liềm” hay “hòa hợp hòa giải dao găm, mã tấu”. Xin kê ra đây vài trường hợp mới xảy ra gần nhất.
Theo RFA ngày 05/5/2017, một Phan Sơn Hùng nào đó danh bỗng nổi như cồn do việc hắn tung lên mạng một video clip mà chính hắn đã quay cảnh đồng bọn nam giới cùng với hắn hợp đồng “xử lý” bằng chân tay thô bạo nhắm vào một phụ nữ tên là Lê Mỹ Hạnh và hai người bạn khác cũng giới nữ khác rồi hãnh diện cho đó là chiến công “trừng trị bọn phản động”. Phản động: một thứ tội dễ gán cho bất cứ ai nói nghịch ý quan chức đảng. Tên côn đồ khoái chí vỗ ngực hành động của y và đồng bọn là “màn chào mừng thành viên cờ vàng 3 sọc đỏ Lê Mỹ Hạnh tại đất Sài Gòn…”! (BBC ngày 03/5/2017). Bà Lê Mỹ Hạnh là một người hoạt động xã hội vì môi trường, từ Miền Bắc vào Sài Gòn để “tham gia chuyến đi bộ xuyên Việt”, đến tạm trú tại một chung cư ở Sài Gòn, thì bất ngờ chị cùng với một chị bạn bị côn đồ xông vào phòng ngày 02/5/2017, đánh và đạp tới tấp vào đầu, vào người một cách vô cùng tàn nhẫn như video clip cho thấy. Trong khi phía Công an CS lại bảo rằng bà Lê Mỹ Hạnh “bị đánh ghen”!
Một thành tích hòa hợp hòa giải dao găm mã tấu khác: Tại xã Bình Minh, tỉnh Vĩnh Long, một tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo chơn chất tên Nguyễn Hữu Tấn bị cắt đứt cổ chết ngày 03/5/2017 ngay trong đồn Công an sau khi nạn nhân bị hàng trăm Công an vây bắt tại nhà, đưa vào đồn, kết tội “tàng trữ cờ vàng ba sọc đỏ, nhằm hoạt động lật đổ chính quyền nhân dân". Trong khi sự thật trong nhà anh Tấn chỉ có mấy mảnh vải màu vàng dùng để ủ đồ chay. Thực ra, Nguyễn Hữu Tấn là một tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo chỉ biết mưu sinh bằng việc bán các món ăn chay cho đồng đạo.
Theo báo chí trong nước, khoảng 17 giờ ngày 02/05/2017, Công an thị xã Bình Minh và tỉnh Vĩnh Long đã điều động gần 200 người bao vây bắt và khám xét nhà anh Nguyễn Hữu Tấn.
Vào lúc 11 giờ trưa ngày 03/05/2017, gia đình anh Tấn đến trụ sở Công an tỉnh Vĩnh Long hỏi thăm tin tức của anh, thì phía công an cho biết anh Tấn đã dùng dao cắt cổ tự sát. Tới 6 giờ chiều cùng ngày, công an chở xác anh Tấn về giao cho gia đình.
Gia đình anh Tấn cho biết vết may trên cổ anh cho thấy đầu của anh gần như bị cắt đứt lìa khỏi cổ, đặc biệt trên đầu có những phần bị mềm nhũn, có thể do tác động từ những vật thể cứng. Gia đình anh Nguyễn Hữu Tấn hoàn toàn bác bỏ việc anh tự sát.
Phía Công an biện bạch rằng, điều tra viên phụ trách vụ anh Tấn có mang vào phòng giam một cái cặp, trong cặp có con dao rọc giấy. Điều tra viên có việc đi ra khỏi phòng giam, “bỏ quên lại cái cặp có con dao”. Thế là Tấn dùng con dao này để tự cắt đứt cổ mình đến độ “đầu của anh gần như bị cắt đứt lìa khỏi cổ, đặc biệt trên đầu có những phần bị mềm nhũn”!
Chỉ vì mấy miếng vải màu vàng – cho dẫu là cờ vàng ba sọc đỏ đi nữa, đang nằm trong nhà, chưa có hành động “phát tán”, thì hỏi có đáng để đoạt mạng một người dân quê mùa hay không? Tại sao không “hòa giải, hòa hợp” tử tế một chút để xử sự đàng hoàng với nhau mà lại chơi trò Búa Liềm rừng rú: Búa bổ đầu, Liền cắt cổ, giết chết một anh thanh niên nhà quê chơn chất? “Hòa hợp hòa giải dao găm mã tấu” đấy!
Anh Tấn chỉ là một trong hàng trăm người dân chết tất tưởi trong nhà giam của Cộng sản. Thống kê cho thấy chỉ trong vòng 3 năm từ 11/10/2011 tới 30/9/2014 đã có tới 226 người mất mạng trong trại giam, đều bị gán là bởi “tự sát” hoặc do “bệnh lý”, không hề có một chứng minh pháp y lập tại hiện trường (xem BBC ngày 10/5/2017: Nhìn vào vụ ông Nguyễn Hữu Tấn chết trong đồng Công an). Đúng là kiểu “xử lý” “dứt điểm” siêu đẳng thời “Cách mạng chuyên chính” sau 30/4/1975? Do vậy mà người dân liên tục bị “xử lý”, “dứt điểm” vô tội vạ. Hòa hợp hòa giải Búa Liềm!
Ngày 06/4/2016, chất thải từ nhà máy Formosa ở Vũng Áng, Hà Tĩnh xả ra trái phép giết chết toàn bộ hải sản các loại dọc biển Miền Trung qua các tỉnh Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên-Huế và tiếp tục gây ô nhiễm cả một vùng rộng lớn. “Vụ nước biển miền Trung bị nhiễm độc nặng nề, mà chứng cứ là hàng chục tấn cá biển lớn nhỏ chết giạt vào bờ từ đầu tháng 4/2016 vẫn tiếp tục đến hôm nay, lan từ Hà Tĩnh, vào Quảng Bình, Quảng Trị, đến Thừa Thiên-Huế,… đã gây ra sự phẫn nộ chưa từng có trong toàn thể nhân dân Việt Nam.” Bản Tuyên bố về tội ác đầu độc biển Miền Trung trên Bauxite VN ngày 14/5/2017 chỉ ra rõ ràng như vậy, đồng thời báo động: “Đại họa thảm khốc trên không chỉ hủy hoại ngư trường của hàng vạn người dân ven biển miền Trung, hủy hoại môi sinh ven bờ, gây ra tình trạng lan tràn thực phẩm độc hại cho các vùng khác, mà còn gây hậu quả nghiêm trọng và lâu dài đối với các ngành kinh tế khác của Việt Nam như dịch vụ nghề cá, sản xuất muối, nuôi trồng thủy hải sản ven sông biển, du lịch, các dự án đầu tư khu nghỉ dưỡng ven biển…”
Ấy vậy mà khi hai Linh mục Công giáo Nguyễn Đình Thục và Đặng Hữu Nam đại diện các nạn nhân ô nhiễm đi nạp đơn kiện doanh nghiệp Formosa (chứ đâu kiện nhà cầm quyền) thì nhà cầm quyền CSVN lại thẳng tay sách nhiễu, rồi mở chiến dịch xuyên tạc vu khống hai vị linh mục, xúi dục những phần tử hung hăng xuống đường lăng nhục các ngài kiểu đấu tố thời Cải Cách Ruộng Đất đẫm máu ở Miền Bắc năm 1956-1957. Rồi chính nhà cầm quyền CS biến hai vị linh mục nạn nhân kết thành tội nhân, vu khống và tuyên bố sẽ truy tố hai vị ấy. Đấy! “Hòa hợp, hòa giải Búa Liềm” chính hiệu! Khiến Nguyễn Bá Tân phải lên tiếng hỏi:
Vì sao không truy tố
Và phát lệnh bắt giam
Kẻ kích động, xúi giục
Biểu tình chống Cha Nam?
(Bên trọng bên khinh, Bauxite VN 14/5/2017)
Quen thói ngậm máu phun người, chụp mũ phản động cho những người trẻ dám can đảm nói thay cho những người không có tiếng nói để đòi công lý và quyền sống hoặc dám mạnh mẽ hô hào chống quân Bắc Kinh xâm lược, quân Búa Liềm lại quy kết người dân là phản động để truy nã, bắt bớ, như đã bắt bớ Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Trần Thị Nga (Blogger Thúy Nga), Nguyễn Văn Hóa, hay truy nã Bạch Hồng Quyền... Mới nhất là vụ bắt cóc người thanh niên tên Hoàng Đức Bình tại Nghệ An sáng ngày 15/5/2017 rồi sau ra thông cáo quy kết phản động! Chuyện hòa hợp hòa giải Búa Liềm với người dân bình thường trong nước mà còn như vậy huống hồ là “hòa hợp hòa giải” với những người của chế độ cũ đang sống trong hay ngoài nước.
Bài ca Khúc ruột ngàn dặm.
Những “khúc ruột ngàn dặm” ở tận các phương xa liên tục được nhà cầm quyền CSVN ưu ái “à ơi” chào mời bằng bài ca “hòa hợp hòa giải” hết sức mùi mẫn. Đặc biệt, những “khúc ruột ngàn dặm” đô-la đầy túi được chiêu trò “hòa hợp hòa giải” ân cần săn đón rất ư là tình!
Nào ngờ! Không ít doanh gia “Việt kiều” bị mắc mưu, ngậm bồ hòn làm ngọt. Chẳng hạn, “Việt kiều” Trịnh Vĩnh Bình từ Hòa Lan và “Việt kiều” Mỹ David Dương, Vua Rác, đã phải trải qua những phen điêu đứng sau khi về nước làm ăn với CS. Trịnh Vĩnh Bình mất của, vào tù. Trốn thoát khỏi nhà tù CS, chạy về lại hải ngoại, may thắng kiện, Bình mới được CSVN chịu bồi thường kín đáo sau một cuộc dàn xếp lén lút “riêng tư” để không ảnh hưởng bất lợi cho chiêu bài hòa hợp hòa giải. Còn David Dương “Việt kiều” Mỹ, mang danh “Vua Rác” thì lại thua mưu Vua Bịp nhà cộng khiến mất trắng cơ nghiệp làm ăn chất thải Đa Phước ở Sài Gòn, đành cuốn gói bỏ của…
Những “Việt kiều” khác về VN thăm quê hương hay làm từ thiện cũng không ít những vị được bọn đầu gấu mang Búa Liềm ra ưu ái “xử lý” rất ư ngoạn mục bằng tình nghĩa “hòa hợp hòa giải” đậm đà. Nhưng than ôi! Không ít người “con xa xứ trở về lòng đầy hân hoan” vừa đặt chân tới ngưỡng cửa nhà mình đã bị “mời làm việc” “đột xuất”, “khẩn trương”, bị hoạnh họe, hạch sách và đe dọa đủ điều… Không đáp ứng “yêu cầu”, dễ dàng nhận lệnh trục xuất lập tức khi chưa kịp chân ướt chân ráo trên quê hương! Ấy là chưa kể có người không may bị “đụng xe” trên đường, hay rủi ra bị đánh nhầm! Vào bệnh viện thì ôi thôi bị trấn lột từ A tới Z. Từ anh bảo vệ tới chị lao công, rồi lên tận bộ phận chuyên khoa, ban giám đốc… đâu đâu nạn nhân “Việt kiều” cũng được chiếu cố thăm hỏi nghĩa vụ “đầu tiên” “bồi dưỡng” chung chi!
Lại có những “Việt kiều” hớn hở về nước, vừa đặt chân lên đất Mẹ dấu yêu với đầy đủ Visa, Hộ chiếu, bỗng nhận được lời báo của an ninh phi trường: “Đảng và Nhà nước không hoan nghênh ông/bà (anh/chị) có mặt trong nước”. Thế là mất cơ hội thắt chặt tình cảm thiêng liêng “hòa hợp hòa giải”, mất cả quyền yêu nước, khiến có người đã trót mất 24 tiếng đồng hồ lượt đi trên máy bay, chưa kịp nhìn thấy “ánh mặt trời chân lý chiếu qua tim”, giờ lại mất toi 24 tiếng nữa cho lượt về, vật vã bên trên khí quyển! Tổng cộng 48 tiếng đồng hồ bịt bùng trên không trung! Chưa kể mất toi tiền chuyến bay khứ hồi đường xa không bãi đáp cùng bao chi phí khác trong đó đến trăm đô la tiền mua visa từ một sứ quán CS ở nước ngoài!
Tội nghiệp bao nhiêu người tin vào lời cam kết chắc nịch của những Chủ tịch nước (như Nguyễn Minh Triết, Trương Tấn Sang), những Thủ tướng (như Phan Văn Khải, Nguyễn Tấn Dũng) và những quan chức khác ngọt ngào chào mời. Rằng những ai “còn căm thù, chống đối chế độ” hãy về nước để mà tận mắt chứng kiến tình “hòa hợp hòa giải” của đảng ta!
Nhớ lại ngày 02/5/2014, khi trả lời báo Pháp Luật của CSVN, tay Thứ trưởng Ngoại Giao CS Nguyễn Thanh Sơn có nhắc lại lời “nguyên Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết đã từng nói trong chuyến thăm kiều bào ở Mỹ rằng đất nước Việt Nam luôn giang tay đón kiều bào, bất kể người đó ra đi vì lý do nào, trong trường hợp nào.”
Sự thật lại không phải vậy. Có sống trong nước mới thấy rõ con cháu “ngụy” bị kỳ thị tới mức nào. Vẫn còn chế độ ưu tiên chọn trường, chọn ngành, quyền được tuyển dụng vào các cơ quan công quyền hay cơ sở doanh nghiệp, cụ thể là doanh nghiệp quốc doanh dành cho thành phần “hạt giống đỏ”! Người dân bình thường mấy ai được hòa mình vào việc nước trong các môi trường văn hóa, xã hội, chính trị, kinh tế, quân sự, huống hồ là con cháu những thành phần liên quan chế độ cũ? Thậm chí, những cái gọi là “cơ quan dân cử” từ hạ tầng xã huyện, tỉnh tới đẳng cấp nhà nước có tên gọi là quốc hội, cũng khó tìm thấy những gương mặt con cháu của những người chế độ cũ.
Ngụy! Ngụy! Điệp khúc ngụy!
Nhân tiện, xin được có đôi lời về một thư tố cáo trên Dân Luận ngày 06 tháng 5, 2017. Thư tố cáo dài 9 trang được minh họa bằng những bản gốc sao chụp (photocopied). Thư tố cáo do một người ký tên là Nguyễn Thị Chát có tựa đề: “Chấn động: Bồ nhí của Chủ tịch UBND Đà Nẵng Huỳnh Đức Thơ xẻ thịt bán đảo Sơn Trà và sở hữu nhiều tài sản khủng”.(1)
Không rõ Nguyễn Thị Chát tên thật hay tên giả, vì không địa chỉ, không số điện thoại như nhiều tay tung thư ngỏ, thư tố cáo. Thư tố cáo này gửi tới các đỉnh cao của Đảng CSVN, gồm Đ/c Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư; Đ/c Trần Đại Quang, Chủ tịch nước; đ/c Phạm Minh Chính Trưởng ban Tổ chức, đ/c Trần Quốc Vượng Chủ nhiệm UBKT và “các đ/c Ủy viên Bộ Chính trị”, nhưng không thấy gửi cho thành phần UV Trung Ương Đảng trở xuống!
Chẳng hiểu nhờ đâu Dân Luận lại có được thư này để phơi bày trước công luận! Từ thư này, thiên hạ thấy rõ hơn cái não trạng “kiêu ngạo CS” cũng như cái tâm thâm độc trong con người CS đối với “thành phần đối tượng” dù người CSVN đã độc quyền cai trị đất nước suốt 42 năm nay.
Có người nói: Nội dung của thư tố cáo chỉ là cái nhìn chủ quan của một cá nhân “nặng tâm lý độc tôn”. Đúng. Nhưng điều đó chẳng phản ánh não trạng của phe thắng cuộc sao? Não trạng ấy sự thật đã và đang tiếp tục bộc lộ trong thực tế lẫn trên văn tự - nỗi sợ bị thành phần con cháu chế độ cũ chiếm đoạt quyền đảng, làm mất nồi cơm và sự vinh hoa phú quý của tầng lớp thống trị đương thời. Tâm lý sợ hãi ấy được phơi bày qua khẩu hiệu “còn đảng còn mình” của Công an CSVN hiện nay.
“Ngụy” trong một thư tố cáo.
Thư tố cáo đăng tải trên Dân Luận, bề mặt là sản phẩm của một cá nhân. Cá nhân Nguyễn Thị Chát nào đó tố đảng viên Huỳnh Văn Thơ, Chủ tịch UBND Thành phố Đà Nẵng, cá nhân ấy không đáng quan tâm! Tuy nhiên, rõ ràng thư ấy bộc lộ cái nhìn, cái nghĩ đặc chất CS trong quan điểm địch-ta của một bộ phận đảng quyền như trình bày dưới đây!
Về lý lịch gọi là lý lịch xấu của Huỳnh Văn Thơ, đơn tố cáo nêu: “Ông Huỳnh Khoan sinh năm 1938 kết hôn với bà Võ Thị Tha cũng sinh năm 1938, sống tại Hòa Quý, Ngũ Hành sơn, sinh ra 2 người con là Huỳnh Thị Bài (1958) và Huỳnh Đức Thơ (1962). Đến năm 1964 (tức là khi ông Thơ được 2 tuổi) cha đi du kích và hy sinh. Thế nhưng, đến năm 1969, mẹ ông Thơ là bà Tha lại tiếp tục sinh con: Huỳnh Hùng (1969), Huỳnh Thị Tính (1970). Vậy cha ruột của Hùng và Tính là ai, tại sao lại mang họ Huỳnh là họ của ông Huỳnh Khoan?”
Tác giả đơn tố cáo tự trả lời: “Trên thực tế, năm 1968, sau khi chồng hy sinh, bà Võ Thị Tha lấy chồng khác là một tên “Bình định nông thôn” của ngụy (đây là lực lượng đặc biệt, là đội quân tinh nhuệ của Nguyễn Văn Thiệu, chúng sống trong nhà dân để truy cơ sở cách mạng, thực hiện phương châm cùng ăn, cùng ở với dân, trực tiếp theo dõi dân có móc nối với Việt Cộng không, nhằm sớm phát hiện và tiêu diệt cơ sở cách mạng của ta. Bọn “Bình định nông thôn” được xếp vào loại ác ôn, có nợ máu với nhân dân).” (Chúng tôi tô đậm).
Cuộc đấu đá nhắm vào “ngụy” trên đây chưa đủ thỏa mãn cơn say máu chống ngụy, đánh ngụy của tác giả thư tố cáo: “Lên 6 tuổi, Thơ [tức Chủ tịch UBND Đà Nẵng Huỳnh Đức Thơ] bắt đầu sống với cha dượng, chịu sự nuôi dưỡng, giáo dục của ngụy cho đến trưởng thành. Đến tuổi lập gia đình, Thơ lấy vợ là cô Nguyễn Thị Vân Anh, con gái sĩ quan ngụy tên là Nguyễn Đắc Kỳ. Kỳ là quân cảnh, cấp bậc đại úy (sau này, Thơ khai là trung úy), là Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn quân cảnh đóng tại Quảng Ngãi. Tiểu đoàn này cuối năm 1968, đầu 1969 đã ra Huế đàn áp phong trào cách mạng của ta tại đây. (Về sự tàn độc của lực lượng quân cảnh ngụy, đề nghị hỏi những người bị bắt, bị tù quân cảnh sẽ biết việc bị đánh đập, tra tấn dã man ra sao).” (Chúng tôi tô đậm).
Hai chiến tuyến vẫn còn là thực thể đối kháng trong não trạng của người CS sau 42 năm kết thúc chiến tranh: “Một người sống phụ thuộc kinh tế của đại úy quân cảnh ngụy, được nuôi dạy bởi 1 tên “bình định nông thôn” thử hỏi có lập trường tư tưởng chính trị thế nào, có lý tưởng cộng sản không? Bằng các thủ đoạn, mánh khóe tiếp thu từ trong gia đình, có bản chất của chế độ ngụy quyền, cụ thể là từ bố dượng và cha vợ, Thơ dùng tiền mua chuộc, chạy chọt để leo cao, chui sâu.” (Chúng tôi tô đậm).
Như vậy có nghĩa là muôn đời muôn kiếp không hề có chuyện hòa hợp hòa giải giữa bên thắng với bên thua!
Đến cái cô vợ bé của Huỳnh Đức Thơ tên là Lê Thị Mỹ Hạnh, sinh năm 1976, cũng bị phanh phui là gốc gác “con của lính ngụy ác ôn trước đây.” Cái máu ngụy, thứ máu chống cộng truyền đời xem ra ghê gớm thật! Sinh năm 1976, tức một năm sau khi CS Bắc Việt đã cướp trọn Miền Nam Việt Nam, đã áp đặt chủ nghĩa xã hội lên trên mọi người, thì lẽ nào CS không uốn nắn nổi một kẻ sinh ra dưới chế độ CS, lớn lên trong lòng chế độ và được dạy dỗ bởi nền giáo dục nhồi sọ CS tẩy sạch cái não trạng ngụy?
Theo nội dung thư tố cáo, tất cả những ai, những gì liên quan tới “ngụy” đều là ghê gớm, hết sức nguy hiểm. “Ngụy” bị vạch mặt xâm nhập quá sâu vào cơ cấu đảng hiện hành và vô cùng nguy hiểm: “Thơ [Huỳnh Đức Thơ] kết bè kết phái, bồi dưỡng, quy hoạch, bổ nhiệm hoặc rút về Văn phòng UBND TP sử dụng toàn cán bộ có lý lịch liên quan trực tiếp đến ngụy, không có phẩm chất đạo đức.” (Chúng tôi tô đậm).
Mọi các cơ cấu đảng trị trong Thành phố Đà Nẵng từ nội chính, pháp chế, đến chính trị, hồ sơ mật của VP UBND TP và cả các khóa cao cấp chính trị đều bị tố là có “ngụy” xâm nhập lộng hành: “Võ Nguyên Chương, Thơ [Huỳnh Đức Thơ] rút từ thanh tra Sở Tài nguyên Môi trường về VP UBND TP, bổ nhiệm Phó phòng Nội chính - Pháp chế, phụ trách các vấn đề liên quan tới công tác cán bộ, nội chính, pháp chế của Ủy ban. Cha đẻ của Chương là Võ Đình Diệu, Chi đội trưởng Thiết quân vận M113 tại Chi đoàn 3, Thiết đoàn 7 kỵ binh, Sư đoàn I bộ binh, đóng quân tại Huế, cấp bậc Thiếu úy, tham gia Đảng Đại Việt, đóng quân tại đèo Phước Tượng, huyện Phú Lộc, Huế, gài mìn giết 1 cán bộ của ta, tịch thu vũ khí của cách mạng, vì thế được tuyên dương Anh dũng bội tinh với nhành dương liễu, nay Thơ cho giữ hồ sơ Mật và đưa Chương đi học cao cấp chính trị lớp K11 tại Học viện Chính trị quốc gia 3.” (Chúng tôi tô đậm).
Ngụy! Ngụy! Ngụy! Với “ngụy”, chỉ có loại trừ và tiêu diệt! Cách hành xử hòa hợp, hòa giải đấy chăng? Chính xác là hòa hợp, hòa giải dao găm, mã tấu – hòa hợp hòa giải búa liềm.
Kết.
Ở trên, chúng tôi đã trích dẫn lời phát biểu của ông Nguyễn Minh Triết qua bài trả lời phỏng vấn của Nguyễn Thanh Sơn trên báo Pháp Luật Online ngày 02/5/2014. Về những lời hoa mỹ của các quan chức CSVN về “hòa giải, hòa hợp”, nhiều độc giả đã vào báo Pháp Luật, góp nhiều phản hồi đáng suy nghĩ, xin ghi lại đây thay cho lời kết của chúng tôi:
Huyen Anh – Nên bỏ danh xưng "nguỵ quân, nguỵ quyền" trên các báo, đài, phim ảnh hoặc sách giáo khoa đi. Hoà giải, hoà hợp thế nào khi ta cứ miệt thị họ hàng ngày theo kiểu kích động hận thù dân tộc?”
Quang Vinh – Không ở đâu xa, ở ngay trong nước VN cũng có sự phân biệt đối xử dựa trên lý lịch...
Trần Hùng – Quang Vinh, Bạn nói rất đúng, có rất nhiều người muốn gia nhập lực lượng CAND, QĐND, để được chiến đấu và hy sinh cho tổ quốc, kể cả làm Tiếp viên hàng không cũng chú ý lý lịch, tại sao vậy??? 39 năm trời [năm 2014] chúng ta mới chuẩn bị bỏ ghi tôn giáo trên chứng minh nhân dân, nhưng chưa biết phần kê khai có bỏ không? Trong nước chúng ta còn chưa giải quyết xong mà. Tôi chỉ nói lên nổi buồn và đau lòng thôi không vì mục đích gì hết. Vì nhà tôi đều có lý lịch tốt, và không tôn giáo, nhưng còn khó khăn, huống hồ hoài bão khác.
(15/5/2017)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét